Ngày bé, tôi thuộc lại “thằn lằn rắn ráo”, chạy nhảy nô đùa nhiều, hết vày nước ngoài đồng lại bêu nắng bắt chuồn chuồn, cào cào châu chấu, dính ve… nên hay bị cảm. Mỗi lần thấy tôi sụt sịt, nằm yên một chỗ không chạy nhảy như mọi khi là mẹ lại biết ngay là tôi ốm. Khi ấy, mẹ thường lẳng lặng đi rang cám đánh cảm cho tôi. Cũng như nhiều gia đình thời bao cấp, trong nhà tôi luôn có hàng thùng cám để nuôi lợn. Người ta bảo, trong cám gạo có cả mày thóc, cả mầm nên chứa nhiều vitamin B1 gì đó (có lẽ vì thế mà ngày nay, nhiều quý bà quý cô hay lấy cám yến mạch để đắp mặt nạ dưỡng da). Với mẹ tôi, cám còn là thứ nguyên liệu quý báu trợ giúp khi bắt tay vào đồ xôi. Ngày trước chưa có nồi nấu xôi chuyên dụng như bây giờ, người ta thường nấu bằng chõ. Để cho kín hơi, mẹ tôi lấy cám hòa ít nước nóng thành thứ hồ lỏng sền sệt phết vào phần giáp giữa nồi nước đáy và chõ. Mẹ tôi đồ xôi rất ngon và tôi đồ rằng, cái ngon đầu tiên từ nắm xôi hoa cau ngày bé cũng là từ việc được ngắm nhìn mẹ tỉ mẩn miết hồ cám gạo….
Mẹ tôi lặng lẽ ngồi rang cám, khi nào mùi cám thơm lừng tỏa lên từ bếp là tôi biết rằng “hình phạt” đã đến. Tôi khiếp sợ những lần đánh cảm, sợ cái cảm giác gói cám nóng bỏng chạy trên lưng nhưng lúc mải chơi chả bao giờ nhớ đến điều đó… Hình như ngoài cám rang, mẹ thường cho thêm tóc rối, đồng bạc trắng rồi gói tròn lại vào chiếc khăn mùi soa, cái khăn mẹ vẫn thường lấy làm quai cho chiếc nón lá già đội đầu. Lúc ấy, tôi biết rằng không thể chạy lẩn đi trốn mẹ được nữa, đành nằm sấp thượt ra giường. Mẹ vừa miết cái gói tròn tròn nóng bỏng ấy lên lưng tôi, vừa cằn nhằn con gái mà nghịch như quỷ, chả chịu ngồi nhà học bài, toàn chạy theo đám trẻ con cùng xóm bêu nắng, hại sức khỏe, chả như con nhà người ta, học xong rồi quay ra làm giúp mẹ việc nhà. Tôi không dám nói gì vì đúng là mình sai thật, mà cũng chả nói được vì còn mải để ý từng đường miết dài trên lưng mình. Nóng kinh khủng, tôi giãy lên ăn vạ mẹ, nhất là khi bị rờ đến đánh cảm ở gan bàn chân, gan bàn tay… Lúc đi chơi, đuổi theo con chuồn chuồn ớt đỏ chót, con chuồn chuồn bà khôn ranh, đậu tí lại lượn lờ, con chuồn chuồn nước chấp chới ở cọc ao, con cào cào tre to tướng, con muồm muỗm béo mập… lại quên phắt ngay những lần đánh cảm. Chả trách được, nắng thì vàng rực rỡ, gió thổi lồng lộng và trời xanh biêng biếc, đến đám nhà chuồn chuồn còn bay lượn như trảy hội nữa là… Bài thì học rồi, tủ sách cũng chả còn cuốn nào là chưa đọc, chả còn lý do nào ở nhà nữa. Mà nhảy đi chơi bao giờ cũng thích, nô nghịch thoải mái lại còn vặt được quả ổi, quả bứa ăn, nướng con muỗm thơm ngầy ngậy, mỡ nhỏ sèo sèo… Thế là hết cả hối hận!
Mấy thứ tưởng như bình thường như cám, tóc rối ấy thế mà lại chữa cho tôi khỏi cảm hơn bất kỳ thứ thuốc nào. Đánh cảm xong, người nhẹ lâng lâng, tưởng như nhún chân là có thể chạy ngay ra ngõ được. Tuổi thơ tôi trôi đi với những lần đánh cảm như thế!
Sau này, lớn lên, tôi còn được biết ngoài đánh cảm bằng cám còn có nhiều loại khác như bằng dầu gió, chanh, gừng rượu… Thứ nào cũng công hiệu cả.
Mấy hôm nay, bị cảm cúm, không có mẹ ở bên để rang cám đánh cảm, tôi sai cô cháu đi mua chai rượu cúng bé tí về giã gừng, hòa ra đánh cảm. Gớm, gừng rượu đi đến đâu, người nóng lên đến đấy, da đỏ như tôm luộc. Ngồi dậy, nhẹ cả người! Rồi bần thần nhớ đến mẹ và những lần đánh cảm ngày xưa.